Âm nhạc của một nước là dấu hiệu cho biết vận mệnh thịnh suy của nước đó, vì nhu cầu âm nhạc là sự phản ánh tâm thức của người dân, người vui thì nhạc vui, người buồn thì nhạc buồn, vận nước lên cao thì âm nhạc hùng tráng, đất nước suy vong thì âm nhạc nỉ non. "Bolero ra đời từ nhu cầu thực tiễn của người Việt, trong hoàn cảnh đất nước bị chia cắt, xã hội ở miền Nam giai đoạn 1954 - 1975 có nhiều biến động. Bolero bị mặc định là dòng nhạc quá ủy mị, lời ca với những câu chuyện tình buồn thê lương, bi kịch của tình yêu. Sự chia ly, tủi phận, không môn đăng hộ đối, sự phụ tình, phận nghèo thiệt thua…Những nội dung được xem không tích cực ấy lại được khoác lên mình một tính chất âm nhạc dàn trải, kể lể. Trong khi mỗi ca sĩ hát lại cố thể hiện sự mùi mẫn, rên xiết với mong muốn cho bài hát chạm được tới đáy của sự khổ đau qua giọng hát của mình. Cộng hưởng những điều này càng làm cho bolero buồn hơn - NQL".
Bolero nở rộ trong chế độ cũ ở Sài Gòn, và chế đó độ cũng chỉ tồn tại 21 năm.
Nhạc đỏ hay Bolero không phải tự nhiên được yêu thích hay chê bai, đó là tâm thức của người dân được hình thành từ cuộc sống, nhu cầu rất tự nhiên. Bolero là dòng nhạc của một xã hội yếu, chịu nhiều đau thương, áp bức. Nhu cầu Bolero chỉ có thể thay đổi khi cuộc sống của người dân bớt đi bất công, lo lắng.
Có cầu thì có cung, cấm cũng không được, cấm đoán chỉ như dồn nén khối u ác tính được ngày nào hay ngày ấy. Tuy khai sinh trong chế độ CHMN nhưng có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ Bolero có ngày rực rỡ như hôm nay. Nếu việc gì tốt cũng ơn Đảng ơn Chính phủ, thì ngày hôm nay Bolero thăng hoa cũng phải hiểu rằng đó là ơn Đảng, ơn Chính phủ chứ không phải sở thích ngẫu hứng của người dân. Còn ơn Đảng, ơn Chính phủ thì nhu cầu Bolero còn lớn. Khi nào Đảng ơn Nhân dân thì khi đó hào khí của Nhạc đỏ sẽ ngự trị cuộc sống.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét